Để được cháy lên ngọn nến phải trả giá bằng cả sinh mạng của nó. Nếu sợ phải tàn, ngọn nến sẽ không cháy lên được một lần nào cả. Nếu mãi lo âu về cái chết, con người không thể yên tâm sống trọn vẹn được một ngày nào .
Cái chết như một điều khoản bắt buộc kèm theo mà con người đã thỏa thuận với thời gian nếu muốn được bước qua cánh cửa sinh tử và nhận lấy cho mình một kiếp sống. Có sinh phải có diệt.
Ngày bước chân qua cánh cửa sinh để bắt đầu một kiếp sống mới, thì cũng chính là ngày con người bắt đầu bước chân vào cuộc hành trình chết đi của mình; chết đi mỗi ngày, như ngọn nến cháy lên để tàn và tàn để được cháy lên